《滕王阁序》

zhāng
jùn
,
hóng
xīn
xīng
fēn
zhěn
,
jiē
héng
jīn
sān
jiāng
ér
dài
,
kòng
mán
jīng
ér
yǐn
ōu
yuè
huá
tiān
bǎo
,
lóng
guāng
shè
niú
dǒu
zhī
;
rén
jié
líng
,
xià
chén
fán
zhī
xióng
zhōu
liè
,
jùn
cǎi
xīng
chí
tái
huáng
zhěn
xià
zhī
jiāo
,
bīn
zhǔ
jìn
dōng
nán
zhī
měi
du
yán
gōng
zhī
wàng
,
yáo
lín
;
wén
xīn
zhōu
zhī
fàn
,
chān
wéi
zàn
zhù
shí
xún
xiū
jià
,
shèng
yǒu
yún
;
qiān
féng
yíng
,
gāo
péng
mǎn
zuò
téng
jiāo
fèng
,
mèng
xué
shì
zhī
zōng
;
diàn
qīng
shuāng
,
wáng
jiāng
jūn
zhī
jiā
jūn
zuò
zǎi
,
chū
míng
;
tóng
zhī
,
gōng
féng
shèng
jiàn
。(
(
zhāng
jùn
zuò
:
nán
chāng
jùn
)
shí
wéi
jiǔ
yuè
,
shǔ
sān
qiū
lǎo
shuǐ
jìn
ér
hán
tán
qīng
,
yān
guāng
níng
ér
shān
yǎn
cān
fēi
shàng
,
fǎng
访
fēng
jǐng
chóng
ā
()。
(
lín
)
zhī
cháng
zhōu
,
xiān
rén
zhī
jiù
guǎn
céng
luán
sǒng
cuì
,
shàng
chū
zhòng
xiāo
;
fēi
liú
dān
,
xià
lín
tīng
zhǔ
,
qióng
dǎo
zhī
yíng
屿
huí
;
guì
diàn
lán
gōng
殿
,
gāng
luán
zhī
shì
。(
céng
luán
zuò
:
céng
tái
;
gāng
zuò
:
liè
gāng
;
xiān
rén
zuò
:
tiān
rén
;
fēi
liú
dān
zuò
:
fēi
xiáng
dān
)
xiù
,
diāo
méng
,
shān
yuán
kuàng
yíng
shì
,
chuān
hài
zhǔ
yán
,
zhōng
míng
dǐng
shí
zhī
jiā
;
jiàn
jīn
,
qīng
què
huáng
lóng
zhī
zhú
yún
xiāo
,
cǎi
chè
míng
luò
xiá
fēi
,
qiū
shuǐ
gòng
cháng
tiān
zhōu
chàng
wǎn
,
xiǎng
qióng
péng
zhī
bīn
,
yàn
zhèn
jīng
hán
,
shēng
duàn
héng
yáng
zhī
。(
zhóu
(
tōng
:
zhú
;
jīn
zuò
:
jīn
;
yún
xiāo
,
cǎi
chè
míng
zuò
:
hóng
xiāo
,
cǎi
chè
yún
)
yáo
jīn
chàng
,
xìng
chuán
fēi
shuǎng
lài
ér
qīng
fēng
shēng
,
xiān
níng
ér
bái
yún
è
()。
(
huī
)
yuán
zhú
,
绿
líng
péng
zhī
zūn
;
shuǐ
zhū
huá
,
guāng
zhào
lín
chuān
zhī
měi
,
èr
nán
bìng
qióng
miǎn
zhōng
tiān
,
yóu
xiá
tiān
gāo
jiǒng
,
jué
zhòu
zhī
qióng
;
xīng
jìn
bēi
lái
,
shí
yíng
zhī
yǒu
shù
wàng
cháng
ān
xià
,
huì
yún
jiān
shì
ér
nán
míng
shēn
,
tiān
zhù
gāo
ér
běi
chén
yuǎn
guān
shān
nán
yuè
,
shuí
bēi
shī
zhī
rén
;
píng
shuǐ
xiāng
féng
,
jìn
shì
xiāng
zhī
huái
hūn
怀
ér
jiàn
,
fèng
xuān
shì
nián
?(
yáo
jīn
(
chàng
zuò
:
yáo
yín
chàng
)
jiē
!
shí
yùn
,
mìng
duō
chuǎn
féng
táng
lǎo
,
guǎng
广
nán
fēng
cháng
shā
,
fēi
shèng
zhǔ
;
cuàn
liáng
hóng
鸿
hǎi
,
míng
shí
?
suǒ
lài
jūn
jiàn
,
rén
zhī
mìng
lǎo
dāng
zhuàng
,
níng
bái
shǒu
zhī
xīn
?
qióng
qiě
jiān
,
zhuì
qīng
yún
zhī
zhì
zhuó
tān
quán
ér
jué
shuǎng
,
chǔ
zhé
yóu
huān
běi
hǎi
suī
shē
,
yáo
jiē
;
dōng
shì
,
sāng
fēi
wǎn
mèng
cháng
gāo
jié
,
kòng
bào
guó
zhī
qíng
;
ruǎn
chāng
kuáng
,
xiào
qióng
zhī
!(
jiàn
(
zuò
:
ān
pín
)
,
sān
chǐ
wēi
mìng
,
jiè
shū
shēng
qǐng
yīng
,
děng
zhōng
jūn
zhī
ruò
guàn
;
yǒu
huái
怀
tóu
,
zōng
què
zhī
cháng
fēng
shě
zān
bǎi
líng
,
fèng
chén
hūn
wàn
fēi
xiè
jiā
zhī
bǎo
shù
,
jiē
mèng
shì
zhī
fāng
lín
tíng
,
tāo
péi
duì
;
jīn
pěng
mèi
,
tuō
lóng
mén
yáng
féng
,
líng
yún
ér
;
zhōng
,
zòu
liú
shuǐ
cán
?
!
shèng
cháng
,
shèng
yán
nán
zài
;
lán
tíng
,
qiū
lín
bié
zèng
yán
,
xìng
chéng
ēn
wěi
jiàn
;
dēng
gāo
zuò
,
shì
suǒ
wàng
qún
gōng
gǎn
jié
huái
怀
,
gōng
shū
duǎn
yǐn
;
yán
jūn
,
yùn
chéng
qǐng
pān
jiāng
,
qīng
hǎi
yún
ěr
:
téng
wáng
gāo
lín
jiāng
zhǔ
,
pèi
míng
luán
huà
dòng
zhāo
fēi
nán
yún
,
zhū
lián
juàn
西
shān
xián
yún
tán
yǐng
yōu
yōu
,
huàn
xīng
qiū
zhōng
jīn
zài
?
jiàn
wài
cháng
jiāng
kōng
liú

分享

王勃的诗词欣赏

《山中》

唐代 王勃王勃 唐代

长江悲已滞,万里念将归。

长江向东滚滚而去,我也在外只留太久。故乡远隔万里,令我时时思念。

况属高风晚,山山黄叶飞。

何况秋风已经劲吹,山山飘零枯黄秋叶。


分享

《对酒春园作》

唐代 王勃王勃 唐代

投簪下山阁,携酒对河梁。

丢了官,从官舍来到山阁;在山阁里我拿起酒对着一座桥来喝。

陕水牵长镜,高花送断香。

窄窄的水流,很像拉着一个长长的镜子;从高处落下来的花,送来了一阵一阵的香味。

繁莺歌似曲,疏蝶舞成行。

很多很多的黄莺鸟叫得像唱歌一样,有几个蝴蝶在这里很有次序地飞舞。

自然催一醉,非但阅年光。

这样美好的自然景色正催人多喝几杯,正叫人不要空空地盯着自己的年岁而还想有什么别的计较!


分享

《怀仙》

唐代 王勃王勃 唐代

鹤岑有奇径,麟洲富仙家。紫泉漱珠液,玄岩列丹葩。

常希披尘网,眇然登云车。鸾情极霄汉,凤想疲烟霞。

暂无

道存蓬瀛近,意惬朝市赊。无为坐惆怅,虚此江上华。

暂无


分享

《寻道观》

唐代 王勃王勃 唐代

芝廛光分野,蓬阙盛规模。碧坛清桂阈,丹洞肃松枢。

玉笈三山记,金箱五岳图。苍虬不可得,空望白云衢。

暂无


分享

《忽梦游仙》

唐代 王勃王勃 唐代

仆本江上客,牵迹在方内。寤寐霄汉间,居然有灵对。

翕尔登霞首,依然蹑云背。电策驱龙光,烟途俨鸾态。

暂无

乘月披金帔,连星解琼珮。浮识俄易归,真游邈难再。

暂无

寥廓沉遐想,周遑奉遗诲。流俗非我乡,何当释尘昧。

暂无


分享

《江亭夜月送别二首》

唐代 王勃王勃 唐代

江送巴南水,山横塞北云。

长江远远地送走了从巴南来的流水,大山横亘,仿佛嵌入了塞北的云层。

津亭秋月夜,谁见泣离群?

秋天明月夜,在这渡口亭子里,谁见过在离别时哭哭啼啼的呢?

乱烟笼碧砌,飞月向南端。

乱糟糟的烟雾笼罩着青绿的台阶,高高的月亮照耀着江亭的南门。

寂寞离亭掩,江山此夜寒。

离亭的门关闭着,周围寂静无声;今夜里大江与高山都显得那么凄凉。


分享

《早春野望》

唐代 王勃王勃 唐代

江旷春潮白,山长晓岫青。

江面上空旷无比,春潮泛起白色波涛,一波高过一波。山峰挺拔峭立,晨光中,山上处处一片青绿。

他乡临睨极,花柳映边亭。

我独自一人在异地他乡极目远望,看见江边红花绿树掩映着亭子,好一派美好春光。


分享

《秋夜长》

唐代 王勃王勃 唐代

秋夜长,殊未央,月明白露澄清光,层城绮阁遥相望。

遥相望,川无梁,北风受节南雁翔,崇兰委质时菊芳。

暂无

鸣环曳履出长廊,为君秋夜捣衣裳。

暂无

纤罗对凤凰,丹绮双鸳鸯,调砧乱杵思自伤。

暂无

思自伤,征夫万里戍他乡。鹤关音信断,龙门道路长。

暂无

君在天一方,寒衣徒自香。

暂无


分享

《送卢主簿》

唐代 王勃王勃 唐代

穷途非所恨,虚室自相依。城阙居年满,琴尊俗事稀。

开襟方未已,分袂忽多违。东岩富松竹,岁暮幸同归。

暂无


分享

《滕王阁诗》

唐代 王勃王勃 唐代

滕王高阁临江渚,佩玉鸣鸾罢歌舞。

巍峨高耸的滕王阁俯临着江心的沙洲,佩玉、鸾铃鸣响的华丽歌舞早已停止。

画栋朝飞南浦云,珠帘暮卷西山雨。

早晨,画栋飞上了南浦的云;傍晚,珠帘卷入了西山的雨。

闲云潭影日悠悠,物换星移几度秋。

悠闲的彩云影子倒映在江水中,整天悠悠然地漂浮着,时光易逝,人事变迁,不知已经度过几个春秋。

阁中帝子今何在?槛外长江空自流。

昔日游赏于高阁中的滕王如今无处可觅,只有那栏杆外的滔滔江水空自向远方奔流。


分享